Con trai tôi, Charlie, năm nay 3 tuổi, và giống như mọi đứa trẻ tầm tuổi này, nó luôn làm chúng tôi phát điên, Tôi vừa thấy mình ngỡ ngàng vừa thấy mình kiệt sức trước những trò “quái đản” nó làm trước mặt tôi. Tôi lo lắng con sẽ tự làm đau con. Nhưng mặt khác tôi cũng phấn khích khi con “tỏa sáng” với những trò chơi vụn vặt. Tầm tuổi của con là tầm tuổi của vô vàn điều bất ngờ.
Bạn đã từng nghe người ta nói rằng trẻ tuổi lên 3 “hỗn loạn”, “khủng hoảng” nhưng sự “hỗn loạn” đó lại rất đáng yêu. Charlie khiến tôi cảm thấy biết ơn vì mình được sinh ra. Con luôn khiến tôi cảm thấy rõ rệt sự thật rằng một ngày của mẹ chỉ kết thúc thực sự khi con đã ngủ yên giấc và tôi sẽ không bao giờ được “yên thân” khi nó thức nó sẽ gọi tên tôi cả ngày.
Giống như những bà mẹ khác, tôi cũng thường nghe thấy chính giọng mình, nói đi nói lại những câu kiểu như:
Charlie, đừng trèo lên bàn uống nước như thế!
Charlie, đừng mở tủ lạnh ra mãi thế!
Charlie, nâng nắp toilet lên và đừng có vần nát quả bơ như vậy. Và đừng cho đồ chơi Lego vào mồm!
Nuôi 1 đứa trẻ lên 3, bạn cần phải vận dụng cả sức lực, trí lực và cả khả năng phán đoán tâm lý. Mỗi buổi tối khi đặt lưng lên giường, tôi thấy như mình đã cạn kiệt năng lượng. Làm thế nào mà tôi có thể “sống” qua được một ngày? Thế còn con tôi thì sao? Nó rơi từ ghế cao xuống 6 lần một ngày. Nó khiến tôi lại phải dạy nó lại từ đầu về cách tự bảo vệ bản thân. Tôi đã sai ở đâu? Tôi là một người mẹ tồi vì đã không nghiêm khắc với con?
Hoặc có khi nào, tôi nên để con tự làm những gì con thích theo cách của con?
Con trai tôi là một đứa trẻ tốt. Nhưng giống như mọi đứa trẻ khác ở độ tuổi này, nó luôn lờ đi mọi lời cảnh báo, quát nạt, la mắng của tôi và cả của chồng tôi.